Chào mọi người! Ngày 1/10 Selena Gomez đã đăng một bài viết lên tờ báo nổi tiếng TIME nói lên suy nghĩ của cô về vấn đề nhập cư không giấy tờ. Cha cô được sinh ra trong một gia đình vượt biên trái phép từ Mexico sang Mỹ, bởi vậy hơn ai hết, cô thấu hiểu sự vất vả của những người phải bỏ quê hương ra đi. Bài viết này mình thấy rất là hay và xúc động, mọi người có thể đọc bản gốc ở đây (CLICK HERE) hoặc đọc bản dịch của mình và cùng học từ vựng nhé!

Vào những năm 1970, dì tôi đã vượt biên (cross the border) từ Mexico sang Mỹ bằng cách trốn sau một chiếc xe tải. Ông bà tôi theo sau dì, và bố tôi được sinh ra ở Texas ngay sau đó. Năm 1992, tôi sinh ra với tư cách là một công dân Hoa Kỳ (U.S. citizen) nhờ vào lòng dũng cảm (bravery) và sự hy sinh (sacrifice) của họ. Trong bốn thập kỷ qua (over the past four decades), mọi người trong nhà tôi đã làm việc chăm chỉ để có được quốc tịch Hoa Kỳ (gain United States citizenship).

Nhập cư không có giấy tờ (undocumented immigration) là một vấn đề tôi trăn trở mỗi ngày, và tôi không bao giờ quên rằng mình có phước (blessed) như nào mới được sinh ra ở đất nước này nhờ vào (thanks to) gia đình cũng như hoàn cảnh may mắn. Nhưng khi tôi đọc các đầu báo (news headline) hoặc thấy các cuộc tranh luận về cơn thịnh nộ (rage) với vấn đề dân nhập cư trên mạng xã hội (social media), tôi cảm thấy sợ cho những người trong tình huống tương tự. Tôi cảm thấy sợ cho đất nước của tôi.

Nhập cư là một vấn đề chính trị gây chia rẽ (divisive political issue). Nó là chủ đề cho những cuộc tranh luận không hồi kết (endless) cũng như vô số (countless) câu chuyện trên báo chí. Nhưng chuyện nhập cư không chỉ nằm trong khuôn khổ (nguyên văn: go beyond) chính trị và tin tức báo chí. Đó là một vấn đề của loài người, ảnh hưởng đến người thật, phá hủy (dismantle) cuộc sống thực. Cách chúng ta giải quyết nó nói lên tính nhân văn (humanity), sự đồng cảm (empathy), lòng trắc ẩn (compassion) của chúng ta. Cách chúng ta đối xử với đồng loại (fellow) định nghĩa chúng ta là ai.
Tôi hiểu rằng, để giải quyết các vấn đề và chúng ta cần phải có luật và các quy định (regulation), nhưng chúng ta cũng phải nhớ rằng đất nước ta được hình thành (formed) bởi những người đến từ các quốc gia khác. Đã đến lúc lắng nghe những người có cuộc sống bị ảnh hưởng trực tiếp (directly affected) bởi chính sách nhập cư (immigration policies). Đã đến lúc tìm hiểu (get to know) những người có các câu chuyện phức tạp (complex stories) vốn đã được báo chí lược giản (nguyên văn: reduce).

Vào năm 2017, tôi đã được tiếp cận tham gia vào một bộ phim tài liệu mới có tên “Sống Không giấy tờ” (Living Undocumented) đề cập (nguyên văn: shine a light) đến tám gia đình nhập cư ở Hoa Kỳ từ các quốc gia và xuất thân (background) khác nhau, tất cả đều phải đối mặt với việc có thể bị trục xuất (deportation). Tôi đã xem những thước phim (footage) phác thảo (outline) hành trình cá nhân sâu sắc (deeply personal) của họ và tôi đã khóc. Nó đã ghi lại (capture) nỗi xấu hổ, sự không chắc chắn (uncertainty) và sự sợ hãi mà chính tôi chứng kiến gia đình mình phải khổ sở vật lộn (struggle). Nhưng nó cũng ghi lại niềm hy vọng, sự lạc quan (optimism) và lòng yêu nước (patriotism) mà nhiều người nhập cư không có giấy tờ vẫn giữ trong tim (hold in heart) bất chấp phải trải qua (go through) địa ngục.
Khi tôi ký hợp đồng sản xuất một chương trình về những người nhập cư không có giấy tờ, tôi lường trước (anticipate) những chỉ trích mà mình có thể gặp phải. Nhưng sự thật là, những lời chỉ trích tồi tệ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra vẫn chẳng là gì so với (nothing compared to) những gì người nhập cư không có giấy tờ phải đối mặt mỗi ngày. Nỗi sợ hãi không nên ngăn chúng ta tham gia và giáo dục bản thân về một vấn đề ảnh hưởng đến hàng triệu người ở nước ta. Nỗi sợ hãi không ngăn cản dì tôi nhảy vào phía sau chiếc xe tải đó. Và vì điều đó, tôi sẽ luôn biết ơn.
